Friday, August 12, 2011

110812


(A conversation between Assaji and Siddhartha)

- Fly no think of death until spider catch him.
- Well, sure... It's just an insect.
- Same for mouse and lizard. Parrots and fish. Until they die, they no think of it.
- Mouse or elephant, they're beasts! Birds are birds, fish are fish! Human aren't the same. We're smart so we can't but think about it.
-Then get stupid.
[...]

Wednesday, August 10, 2011

110810

Chẳng biết bao lâu rồi, tự nhiên nhớ ra là mình có cái góc này. Trước chăm viết thế! Đọc lại thấy khác quá. Hồi ấy đi nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều. Giờ chỉ ngồi một chỗ nhắm mắt và nghĩ.


Mới xem xong Metropolis, phỏng theo truyện của Tezuka. Nghĩ rằng xã hội con người ngày càng hiện đại nhưng những thứ như tham vọng, sự sợ hãi, lòng đố kỵ thì sau hàng nghìn năm vẫn không thay đổi. May thay, lòng nhân ái cũng vẫn còn tồn tại :)


Một ý nghĩ viển vông khác, thiên nhiên sẽ rộng lượng với chúng ta đến khi nào?

Sunday, January 25, 2009

090125

Ngày ba mươi tháng Chạp năm Mậu Tý,

Năm Chuột thứ ba trong đời mình sắp kết thúc. Năm cái Tết rồi, nhanh quá! Không khí nhộn nhịp của những ngày cuối năm, cảm giác cùng cả nhà háo hức đếm ngược từng phút cho đến giữa đêm, ly rượu Giao Thừa ấm nóng, tất cả chỉ còn mờ mờ trong trí nhớ. Mình đang quên dần.

Mình ngày càng quen với sự quên. Không chỉ những việc xa xôi như Tết, mà cả những việc xảy ra trong năm vừa rồi. Phần vì cuộc sống phức tạp hơn: có càng nhiều thứ thì sự tập trung chú ý dành cho từng thứ càng giảm. Phần vì mình nhận ra giới hạn về trí tuệ của bản thân, nên không muốn giữ nhiều thứ trong đầu, cốt để đạt được một cân bằng nào đó.

Hai mươi tư tuổi, mình rất trẻ. Nhưng cũng đủ lớn để thỉnh thoảng chau mày vì câu hỏi "Tại sao mình có mặt ở đây?". Mình vẫn đang xây dựng câu trả lời. Việc này rất khó khăn, hơn nữa phải làm một mình. Sự chán nản có đến lúc này lúc khác, nhưng cuối cùng mình vẫn tiếp tục.

Mình vẫn không giỏi trong tất cả những gì liên quan đến các mối quan hệ. Dù rằng quan niệm về tình bạn của mình rất đơn giản: tôn trọng và chấp nhận sự khác biệt. Mình không ngại những nhận xét rằng mình như thế này hay như thế kia, nhưng mình rất ghét khi người khác muốn mình phải như thế này hay phải như thế kia. Con người vốn không ai giống ai, thế nên không một mối quan hệ nào có thể được duy trì nếu người ta không coi sự khác nhau là một tất yếu. Hẳn nhiên, ngược lại mình cũng để ý xem có những gì ở mình không tốt trong mắt bạn bè và cố gắng sửa chữa. Mình không thất vọng khi những thay đổi ở mình không được nhận ra, nhưng mình phiền lòng khi biết hình ảnh của mình trong mắt người khác đã trở thành định kiến.

Mình sống độc lập, phần nào đó là cô lập. Mình cảm thấy đặt vào giữa nhau một khoảng cách, con người ta nhìn thấy nhau tốt hơn. Mình thích nhìn từ vị trí của một người quan sát. Cái nhìn của mình đối với mọi người, mọi việc xung quanh trưởng thành hơn một năm trước. Nhưng mình lại không nhìn thấy chính mình. Liệu mình trong mắt mình có giống người khác trong mắt mình?

Tối qua lên trường liên hoan Tết. Năm nay mình không tham gia tí gì vào việc gói bánh chưng cũng như việc chuẩn bị Tết. Lần đầu tiên kể từ khi sang đây. Có gì đó không ổn. Mình cảm thấy mình ngày càng ít có trách nhiệm về những việc "chung". Mình nhận ra nó từ lâu, việc gói bánh chưng chỉ là một thể hiện. Mình nghĩ là nó có cùng nguyên nhân với lối sống bừa bãi, vô trách nhiệm với bản thân mà mình đang sa vào. Sang năm mới sẽ thay đổi chứ? Ừ, bắt đầu bằng việc đọc những quyển sách và nghe những đĩa nhạc mình đã mua.

Chúc một năm khoẻ mạnh và thành công!

Wednesday, December 3, 2008

A day in the life

7 giờ 52 tự nhiên thức dậy, lạnh co ro. Trằn trọc mãi không ngủ lại được...

10 giờ 16 tỉnh dậy lần thứ hai. Mỏi mệt, lạnh, đói, vẫn quyết không ra khỏi chăn.

11 giờ 33 ra khỏi nhà. Mưa nhỏ, kệ, chẳng bõ lấy ô ra che.

11 giờ 52 đến labo ướt nhẹp, lúc ấy chắc giống một thằng ngu lắm (đúng ra là bản chất ngu đần thể hiện ra ngoài).

12 giờ 05 đi ăn trưa, phát hiện để quên thẻ căng-tin ở nhà.

13 giờ 05 quay lại bàn làm việc, phát hiện thêm là bút chì cũng quên ở nhà. Không hiểu là ngày gì nữa.

14 giờ 05 đến xem bạn cùng thầy bảo vệ. Từ sau đó hầu như không nhìn đồng hồ nữa.

Bạn này kể về thứ bậc như trong truyện thì mình phải gọi là sư tỷ. Phòng bảo vệ là cái phòng năm ngoái anh em hay đọc báo chơi su-đô-ku giải ô chữ hoặc ngủ khò khò mỗi trưa chiều thứ năm, cũng khá to mà không còn ghế. Phải đứng cả tiếng, nghe chẳng hiểu gì cả, mấy lần tí ngã vì buồn ngủ. Cầm một quyển luận văn về đọc, thấy phần cảm ơn viết rất hay. Nhưng vẫn không hiểu sao thầy mình làm pờ-rô-ba mà nội dung te lại toàn com-bi-na-toi >_<

Lúc liên hoan phát hiện ra rằng mẹ của bạn chính là cô giáo dạy phýt tát cách đây hai năm. Nhà ấy bốn đứa con đều học pơ-rề-pa, rồi một ơ-en-ét, một a-mê-ti-ê, một pông, một xu-pê-lếch, thật là viên mãn.

Bạn Tiệp cùng phòng thích pô-đờ-te lắm, cả buổi chiều lân la ăn bánh, uống không biết bao nhiêu cham-pa-nhơ. Hồi đầu nó cứ đăm chiêu ghi ghi vẽ vẽ lên bảng, tưởng khó nói chuyện, ai dè bây giờ bi bô nhiều nhất phòng. Nói thế không có nghĩa là bạn không chăm nữa, bạn vẫn học bài ngoan lắm (ít ra là thường đến sớm hơn mình).

Nhờ mấy cái bánh mà hơn 21 giờ vẫn chưa thấy đói. Không hiểu sao ra khỏi labo thấy tất cả mô-ti-va-xi-ông tan biến đâu hết. Đường phố tối mờ, vắng teo. Được cái không còn mưa nữa.

---
Living is easy with eyes closed, misunderstanding all you see.(John)

Le ciel est gris. Paris est gris. Mon coeur se peint en gris. Le temps passe, la vie continue à couler, je me vois quelque part au milieu du courant. Tout vient, tout s'en va et tout s'oublie. Ne restent que des échos des vieilles mélodies. Mon cinquième hiver en France est encore un hiver monochrome.

Tuesday, November 18, 2008

Haunting music

Chưa bao giờ mình bị một bài hát ám ảnh đến như vậy. Từ sáng thức giấc, lúc đi trên đường, trong bữa ăn, khi làm việc, lúc nào trong đầu cũng văng vẳng giai điệu ấy, lời ca ấy. Chẳng tập trung vào được việc gì. Đến nỗi có lúc chân cứ bước, một lúc mới nhận ra là đi nhầm hướng. Nó mà là một thứ gì cầm nắm được, mình đã bắt lấy nhốt trong cái hộp, cất sâu vào trong tủ.

Kỳ lạ hơn là lời bài hát này lại không liên quan gì đến mình. Nghĩa là hoàn cảnh không giống, tâm trạng không giống, tư tưởng cũng không nốt. Mình chỉ nghe qua vài lần, cũng không có ở trong máy tính để có thể nghiền ngẫm cả ngày. Nó không mang lại cảm giác thư thái, thậm chí còn làm mình không thoải mái. Thế mà không dứt ra được.

Đó là một sự kết hợp tuyệt vời giữa giai điệu, lời và sự thể hiện của ca sỹ. Lúc đầu là im lặng, giống như cái giếng giữa đêm. Tiếng piano làm con ếch khuấy động mặt nước, rồi dòng cảm xúc cuồn cuộn tuôn ra. Lời bài hát giản dị mà da diết. Thực ra không nhiều chất thơ, có thể bay bổng là nhờ người hát. Giọng hát thể hiện được đủ các cung bậc, từ lo lắng, hy vọng, âu yếm đến hụt hẫng, mệt mỏi, rồi hờn giận, bùng nổ. Tưởng như đấy không phải là một ca sỹ đang hát, mà là một người kể về cuộc đời mình. Tất cả đến rồi đi trong ba phút, mà nghe xong có cảm giác đã trải qua hết bốn mùa đằng đẵng.

Tiếng piano dứt, giọng da diết không còn ngân nga, các cảm xúc lùi dần. Chỉ còn lại hai thứ mình rất sợ: nuối tiếc và hy vọng.