Wednesday, December 3, 2008

A day in the life

7 giờ 52 tự nhiên thức dậy, lạnh co ro. Trằn trọc mãi không ngủ lại được...

10 giờ 16 tỉnh dậy lần thứ hai. Mỏi mệt, lạnh, đói, vẫn quyết không ra khỏi chăn.

11 giờ 33 ra khỏi nhà. Mưa nhỏ, kệ, chẳng bõ lấy ô ra che.

11 giờ 52 đến labo ướt nhẹp, lúc ấy chắc giống một thằng ngu lắm (đúng ra là bản chất ngu đần thể hiện ra ngoài).

12 giờ 05 đi ăn trưa, phát hiện để quên thẻ căng-tin ở nhà.

13 giờ 05 quay lại bàn làm việc, phát hiện thêm là bút chì cũng quên ở nhà. Không hiểu là ngày gì nữa.

14 giờ 05 đến xem bạn cùng thầy bảo vệ. Từ sau đó hầu như không nhìn đồng hồ nữa.

Bạn này kể về thứ bậc như trong truyện thì mình phải gọi là sư tỷ. Phòng bảo vệ là cái phòng năm ngoái anh em hay đọc báo chơi su-đô-ku giải ô chữ hoặc ngủ khò khò mỗi trưa chiều thứ năm, cũng khá to mà không còn ghế. Phải đứng cả tiếng, nghe chẳng hiểu gì cả, mấy lần tí ngã vì buồn ngủ. Cầm một quyển luận văn về đọc, thấy phần cảm ơn viết rất hay. Nhưng vẫn không hiểu sao thầy mình làm pờ-rô-ba mà nội dung te lại toàn com-bi-na-toi >_<

Lúc liên hoan phát hiện ra rằng mẹ của bạn chính là cô giáo dạy phýt tát cách đây hai năm. Nhà ấy bốn đứa con đều học pơ-rề-pa, rồi một ơ-en-ét, một a-mê-ti-ê, một pông, một xu-pê-lếch, thật là viên mãn.

Bạn Tiệp cùng phòng thích pô-đờ-te lắm, cả buổi chiều lân la ăn bánh, uống không biết bao nhiêu cham-pa-nhơ. Hồi đầu nó cứ đăm chiêu ghi ghi vẽ vẽ lên bảng, tưởng khó nói chuyện, ai dè bây giờ bi bô nhiều nhất phòng. Nói thế không có nghĩa là bạn không chăm nữa, bạn vẫn học bài ngoan lắm (ít ra là thường đến sớm hơn mình).

Nhờ mấy cái bánh mà hơn 21 giờ vẫn chưa thấy đói. Không hiểu sao ra khỏi labo thấy tất cả mô-ti-va-xi-ông tan biến đâu hết. Đường phố tối mờ, vắng teo. Được cái không còn mưa nữa.

---
Living is easy with eyes closed, misunderstanding all you see.(John)

Le ciel est gris. Paris est gris. Mon coeur se peint en gris. Le temps passe, la vie continue à couler, je me vois quelque part au milieu du courant. Tout vient, tout s'en va et tout s'oublie. Ne restent que des échos des vieilles mélodies. Mon cinquième hiver en France est encore un hiver monochrome.

Tuesday, November 18, 2008

Haunting music

Chưa bao giờ mình bị một bài hát ám ảnh đến như vậy. Từ sáng thức giấc, lúc đi trên đường, trong bữa ăn, khi làm việc, lúc nào trong đầu cũng văng vẳng giai điệu ấy, lời ca ấy. Chẳng tập trung vào được việc gì. Đến nỗi có lúc chân cứ bước, một lúc mới nhận ra là đi nhầm hướng. Nó mà là một thứ gì cầm nắm được, mình đã bắt lấy nhốt trong cái hộp, cất sâu vào trong tủ.

Kỳ lạ hơn là lời bài hát này lại không liên quan gì đến mình. Nghĩa là hoàn cảnh không giống, tâm trạng không giống, tư tưởng cũng không nốt. Mình chỉ nghe qua vài lần, cũng không có ở trong máy tính để có thể nghiền ngẫm cả ngày. Nó không mang lại cảm giác thư thái, thậm chí còn làm mình không thoải mái. Thế mà không dứt ra được.

Đó là một sự kết hợp tuyệt vời giữa giai điệu, lời và sự thể hiện của ca sỹ. Lúc đầu là im lặng, giống như cái giếng giữa đêm. Tiếng piano làm con ếch khuấy động mặt nước, rồi dòng cảm xúc cuồn cuộn tuôn ra. Lời bài hát giản dị mà da diết. Thực ra không nhiều chất thơ, có thể bay bổng là nhờ người hát. Giọng hát thể hiện được đủ các cung bậc, từ lo lắng, hy vọng, âu yếm đến hụt hẫng, mệt mỏi, rồi hờn giận, bùng nổ. Tưởng như đấy không phải là một ca sỹ đang hát, mà là một người kể về cuộc đời mình. Tất cả đến rồi đi trong ba phút, mà nghe xong có cảm giác đã trải qua hết bốn mùa đằng đẵng.

Tiếng piano dứt, giọng da diết không còn ngân nga, các cảm xúc lùi dần. Chỉ còn lại hai thứ mình rất sợ: nuối tiếc và hy vọng.

Tuesday, June 17, 2008

Euro

Các bạn cùng phòng ở labo rất chăm chỉ. Hôm nay định thi gan cùng các bạn, nhưng đến 6 rưỡi chiều các bạn vẫn cắm đầu vào sách vở, đành đứng dậy trước, mang tiếng về sớm nhất phòng .



Không khí Euro ngày một nóng, đến nỗi mọi câu chuyện quanh bàn café sau bữa trưa chỉ xoay quanh quả bóng. Các bác làm khoa học có cách nhìn nhận vấn đề bao giờ cũng khác người. Có bác trầm trồ "Thật kỳ diệu, sau hai trận, mỗi bảng đều có đúng một đội đã chắc chắn đi tiếp!" . Một bác tỏ ra thông cảm với các bạn Ý vì bị ảnh hưởng bởi trọng tài, rồi thắc mắc sao không cho đá bình thường, trong trận không tính tỉ số gì hết, sau trận ban tổ chức họp xem băng hình rồi mới quyết bàn nào hợp lệ, bàn nào không, rồi mới công bố kết quả. Dựa trên ý tưởng này, một bác khác đề nghị cho đá hết vòng bảng rồi công bố kết quả một thể, như thế Hà Lan có muốn chơi xấu Pháp và Ý cũng không được . Kiểu như trao giải Oscar ấy, vào phút cuối mở phong bì mới biết tên đội thắng đội thua ^^. Lại có ý kiến cho rằng để tăng tính hấp dẫn, các đội nên đá hết 90 phút rồi đá 11m luôn, sau cùng tung đồng xu xem lấy kết quả 90 phút hay kết quả 11m làm kết quả cuối cùng . Tớ chỉ nghe đến thế thôi, vì uống xong café quay vào học hành ngay .



Tối nay đến nhà mấy bạn chạy cùng trong rừng ngày xưa ăn tối. Ở đấy gặp em người Ý, một trong hai thành viên nữ của đội. Hè năm ngoái có mỗi em ấy và tớ ở lại trường trong thời gian thực tập, hay ăn tối cùng nhau trong bếp "c'est haut" ở ngay phía trên bếp của các bạn tiến sỹ Việt + Tàu. H*** hồi ấy cũng thực tập ở trường nên thường ăn cùng, thế là có ba đứa. Hai đứa kia ăn chay nên tớ cũng có một vài lần ăn chay thì phải. Ờ, có phải vì hai đứa ăn chay nên chúng nó nói chuyện hợp nhau không nhỉ? Hay là vì em ấy xinh ? Con gái mà được H*** khen xinh suốt ngày ngoài em ấy ra may ra chỉ có em Juno ^^. Hôm nay gặp lại, em ấy trông còn tươi tắn hơn trước, H*** ạ! Công nhận H*** rất tinh tế: em nào mình khen xinh (VD em này), nó cũng công nhận là xinh, và ngược lại.



Nhắc đến chuyện em người Ý là thành viên nữ hiếm hoi của đội thể thao, tớ nhận ra là xưa nay những chỗ học và làm việc của mình luôn có rất ít con gái. Ở labo bây giờ cũng thế, phòng có sáu người thường xuyên thì đã năm ông tướng, bà chị kia (người Việt Nam - chắc chỉ con gái Việt Nam mới thích làm tiến sỹ ) lại còn đi vắng cả tuần nay. Nhưng mà con gái làm khoa học chắc là giỏi. Nghe đồn học sinh trước của ông thầy tớ hiện nay là một chị vừa thông minh học giỏi vừa đầu gấu. Chị này bảo vệ xong tiến sỹ sang US dạo chơi một năm, sắp tới về nghiên cứu trong trung tâm nghiên cứu khoa học hoành tráng nhất của Pháp. Tớ đầu óc chậm chạp nhưng số nó may thế nào ấy nên lại được nhận vào cùng chỗ cùng thầy. Chẳng mong thành ngôi sao như bà chị, chỉ dám hy vọng không bị tụt hậu quá, và sau này kiếm đủ tiền để lấy vợ nuôi con .


 Biba bibô...

Tuesday, June 3, 2008

080306

Tớ bắt đầu bằng chuyện lá cây nhé! Đường 6 là đường métro đặc biệt nhất ở Paris, và cũng là đường tớ thích nhất, vì nó không chui dưới đất mà đi trên cao. Cái đường tàu khiến tớ nghĩ đến đoạn đường tàu ở đầu phố Phùng Hưng (ngày xưa hôm nào cũng đi học qua phố đấy, mỗi tuần gặp vài đám ma...). Cũng cao cao, cũng được nâng bằng những trụ đá lực lưỡng tạo thành hình mái vòm. Dọc các vỉa hè hẹp ở hai bên đường tàu có nhiều cây. Là loại cây to có vỏ trắng, quả nâu nâu xù lông, được trồng rất nhiều ở các đường phố Paris. Cây mọc cao ngang đường tàu, mùa hè lá xanh mướt. Ở trên tàu nhìn xuống chỉ thấy xanh xanh, không thấy người xe phố xá gì hết. Nếu chán những gương mặt mệt mỏi nặng nề trong tàu thì nhìn lá xanh bên ngoài, cũng hay.


Cách đây lâu lâu nghe đồn ở Việt Nam cũng sẽ có tàu điện chạy trên cao. Không biết là người ta có trồng cây như bên này không nhỉ. Tớ chẳng thích việc nhìn ra ngoài thấy nắng chói chang và xuyên qua một lớp bụi mờ mờ ảo ảo là lổn nhổn người với xe. Một trăm cái ô-tô, một nghìn cái xe máy, thêm ngần ấy mũ bảo hiểm, ngần ấy cái khẩu trang, và vài lần ngần ấy tiếng còi inh ỏi... Hà Nội của ngày bé xanh lắm, hay là ngày bé mắt tớ xanh? Sắp tới người ta bê về cho Hà Nội bao nhiêu ruộng lúa, không biết nó có xanh lại không?


Hai hôm nay thực tập đọc báo từ sáng tới tối. Mấy bài báo này khó hơn những bài báo thường phải đọc để làm tiểu luận, cụ thể là đòi hỏi có kiến thức vừa rộng vừa sâu. Phần lớn các kiến thức này hoặc là tớ chưa đụng đến, hoặc là đã từng đụng đến nhưng cũng chỉ là "đụng đến" mà thôi. Tình hình là phải đem sách vở từ vỡ lòng ra nhồi lại ạ. Không biết cái cục bã đậu bé bằng quả trứng chim cút ở trong hộp sọ của tớ chịu được bao lâu. Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, thôi cứ recursive vậy, chứ chẳng biết làm thế nào khác.


À, nhân nói đến chuyện làm toán, có mấy bài đố vui cho các bạn giải trí này.

1. Dưới tầng hầm có 3 kho chứa đồ. Mỗi kho có một bóng đèn để chiếu sáng, nhưng các công tắc lại ở hết chỗ cửa vào trên tầng trệt. 3 công tắc, 3 cái bóng đèn, làm thế nào để không phải chạy lên chạy xuống quá nhiều mà vẫn biết công tắc nào bật/tắt đèn nào?

2. Một cái file system nọ có hai mức bảo mật: mức thấp - L và mức cao - H, nghĩa là mỗi file hay programme đều được dán nhãn L hoặc H. Có những quy tắc về bảo mật sau:

- Mọi file do chương trình loại H tạo ra thì mang nhãn H;
- Mỗi chương trình có thể xóa file mà nó tạo ra;
- Chương trình loại L thì không đọc được file loại H.

Ngoài ra, nếu L yêu cầu đọc một file không tồn tại thì sẽ được báo lỗi là file không tồn tại. Như vậy một chương trình loại H không thể trực tiếp gửi thông tin cho một chương trình loại L (bằng cách viết vào một file mà L đọc được), nhưng thực chất vẫn có cách để cung cấp thông tin cho L. Làm như thế nào?

3. (Cũng để trao đổi thông tin mà không cần... trao đổi) Piz và Pizette rất hiểu nhau, đến nỗi người này không cần nói ra, người kia cũng biết ý. Điều đó được kiểm chứng bằng trò chơi sau:

Một trọng tài chuẩn bị 125 quân bài đánh số từ 1 đến 125. Trọng tài đưa cho Piz 5 con bất kỳ, chỉ Piz biết chứ Pizette không biết. Piz đưa lại cho trọng tài 1 con và cho Pizette xem 4 con còn lại. Pizette nói được đúng con được giấu đi trước sự ngạc nhiên của mọi người. Nếu không phải thần giao cách cảm thì giải thích như thế nào?

4. 43 người xếp hàng đi lên một chuyến bay có 43 chỗ. Thông thường, các số ghế đã được trao cho các hành khách, mỗi người đúng một ghế. Thế nhưng chú đầu tiên (hình như tên là Tulip) lên máy bay, do hậu đậu không nhớ số ghế, chọn bừa một ghế và ngồi vào. Biết rằng các chú lên máy bay từng chú một, các chú còn lại đều nhớ số ghế; nếu ghế chưa bị chiếm thì ngồi vào, nếu bị chiếm rồi thì chọn bừa một ghế khác. Hỏi có bao nhiêu phần trăm chú 43 được ngồi đúng ghế của mình?


Bài 1 và bài 2 là lấy từ bài học. Bài 3 và bài 4 các anh em từng đố nhau rồi. Bài 3 có cái gì đó để biến 121 thành 120, quên mất chi tiết ấy rồi. Ai biết thì nhắc hộ nhé! ^^


 Hôm nay update em Gentoo sau mấy tháng, thấy list dài dằng dặc như sông Ngân Hà, các loại khủng bố nhất đều có mặt: kernel, firefox, kdelibs, java, X, và tất nhiên là không thể thiếu ooffice. Trông em nó hì hụi mấy tiếng đồng hồ mà thấy tội! Suốt từ chập tối, giờ vẫn đang mải miết kia kìa!

Friday, May 16, 2008

Haiku

Các bác Nhật chắc là hay làm thơ trong lúc ngồi thiền.


Mùi hoa - Maruyama

Các cô gái mỉm cười
Không nói lời nào,
Không nói rằng yêu hay ghét,
Chỉ bẽn lẽn cười
Rồi cô này theo cô kia
Đi hết

Nhưng đọng lại trong lòng tay tôi
Là bông hoa nụ cười nhiều cánh.
Tôi bắt đầu xé từng cánh
để rơi...
Nụ cười biến mất,
Nhưng rất lâu mùi hương còn phảng phất.


Chiếc võng - Kitagawa

Mắc vào bẫy nhện chăng
Con bướm con
Giãy giụa chết
Trong lưới tơ rất mỏng.

Cũng thế, anh
Đung đưa trên chiếc võng
Tình yêu em giăng...
Đung đưa và hy vọng.

(Thái Bá Tân dịch)

Wednesday, May 7, 2008

Cho tôi xin một vé đi Tuổi Thơ

Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố

như giấc mơ
im ắng.
Đầy bụi bám.
Một dòng sông lẳng lặng,
Một dòng sông
nước như gương
lờ trôi...
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố,
ngày xưa,
có thành phố

Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu
đã từ lâu,
trôi qua...

Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà,

Đến ga,
xếp hàng mua vé:
Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ,
Cho tôi xin một vé
đi Tuổi Thơ.
Vé hạng trung -
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
Hôm nay vé hết! -

Biết làm sao!

Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ
còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
Của chúng ta
Từ nhỏ...

Thành phố Tuổi Thơ -

thành phố chuyện thần kỳ.
Cơn gió đùa,
tinh nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy,
làm ta say, chóng mặt,
Là những cây thông vươn tới mây,
Là những ngôi nhà,
cao,
cao ngất.
Và mùa đông
rón rén
bước
trong đêm,
Qua những cánh đồng
phủ tuyết trắng và êm...

Ôi thành phố Tuổi Thơ -

bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát -
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại,
Đừng chờ!
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn,
đi xa...
Hãy tin!
Và thứ lỗi!

Robert Rojdesvensky
Thái Bá Tân dịch.

Tuesday, May 6, 2008

080506

Lúc mệt thì nên ở nhà, các bạn ạ! Bởi vì nếu đi chợ thì bạn sẽ mang về hai quả dưa chuột mà đến khi gọt vỏ bạn mới nhận ra là giống với hai quả mướp hơn...


---

Không phải John hay Paul mà George mới là "con bọ" mình thích nhất. Chắc là vì George hồi trẻ và mình hồi trẻ trông giống nhau.

Saturday, March 15, 2008

Báo cáo tuần 09/03 - 15/03

Sáng thứ bảy đọc báo, đọc được một câu chuyện rất hay: *THE* classic Unix horror story. Nhưng mình dám chắc là trong 100 người click vào cái link thì đến 99 người đóng ngay nó lại... Chính mình cũng thấy ngạc nhiên là đã đọc hết từ đầu đến cuối. Bệnh chán đời của mình thế là cũng chưa đến nỗi nguy kịch, vì vẫn có những thứ không làm cho mình chán.

Tuần vừa rồi, mình đã đọc xong một cái truyện ngắn dài khoảng hai chục trang mà mình bắt đầu đọc cách đây một năm rưỡi. Tự nhiên thấy rằng mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những thứ không xứng đáng, trong khi còn bao nhiêu việc thú vị vẫn luôn nằm trong dự định.

Tuần vừa rồi học một cái gọi là "Recherche opérationnelle", biết được một số điều thú vị kiểu như chẳng có thể thức bầu cử nào là công bằng tuyệt đối, hay là không phải lúc nào tiến lên phía trước cũng là tốt. Các bạn cuồng bóng đá nên học môn này để biết rằng không phải lúc nào (thậm chí nói chung là hiếm khi ) đội "vô địch" thực sự là đội vô địch.

À, có một đoạn trong truyện ngắn kia, chỉ có mấy dòng, khiến mình giật mình khi đọc đến. Lúc đấy định sẽ đem vào đây khoe, nhưng bây giờ lại thấy giữ cho riêng mình thì tốt hơn. Nhiều người dính vào sẽ hoá ra tầm thường mất.

Mới bibô một lúc bụng đã không hài lòng, phải đi ăn trưa thôi. Mình ăn uống điều độ được hai hôm rồi, không thể tin được!

Saturday, March 8, 2008

Bóng tối

Hôm nay đú uống bóng tối có đường . Uống xong thề rằng đời này kiếp này sẽ không bao giờ dại dột như thế nữa.

"Bóng tối đắng như ly cà phê..."

Giá mà có em trẻ trung xinh tươi duyên dáng thông minh dịu dàng không nói ngọng không viết sai chính tả nhớ được ngày Quốc khánh biết hát Quốc ca nếu thích cả Beat hay Aznavour hay Edith Piaf thì tốt tình nguyện trọn đời đi theo pha café cho mình nhỉ...


---
PS: Các em nào cảm thấy đủ tự tin để ứng cử thì gửi email đăng ký kèm CV (có ảnh ) cho tác giả nhé .

PPS: Nhí nhố vãi bíp, chắc do tác dụng của bóng tối ngọt .

Wednesday, February 27, 2008

Blood+ ("Nankurunaisa")

Mới xem xong Blood+, upload vài cái screenshots cho các bạn thèm.



















---




- The setting sun is kind of sad, isn't it?
- You think so?
- Yeah.
- Saya, you think so too?
- I'm scared. It'll be dark again.
- Listen. The thing about the sun is, even if it goes down once, it'll rise again the next day, smiling in the eastern sky. Then everything will be brighter, right? Guys, even if something bad happens, face tomorrow with a smile, like the sun.


---

The magic words are "Nankurunaisa" ;-)

Sunday, February 24, 2008

Mùa xuân

Thi xong đầu nhẹ tênh, mắt lại nghếch lên trời nhìn trời xanh nắng vàng, tai lại lắng nghe nước chảy chim ca.

Cái cây có hoa trắng lấm tấm ở lưng chừng dốc lên trường có phải là cây mận không nhỉ? Hoa be bé xinh xinh, làm mình nghĩ đến những bông mai tứ quý ở nhà. Maman yêu cây mai tứ quý ấy lắm. Xin về trồng từ khi còn bé xíu, sau mấy tháng nó mới ra cái nụ đầu tiên. Mình nhớ sáng hôm ấy Maman rất vui, và suốt mấy ngày sau đó sáng nào cũng ngắm cái cây, háo hức như một đứa trẻ với đồ chơi mới. Maman rất thích cây cảnh, mình nghĩ là sau khi về hưu Maman sẽ không giống như nhiều người đi du lịch khắp nơi mà dành nhiều thời gian cho đủ các loại cây trong vườn, ngoài ban công và trên sân thượng.

Bên tay phải cổng vào trường là một quả đồi nhỏ, có đúng một cây thông trên đỉnh. Cây thông không to, có lẽ chỉ là một cây non, nhưng vị trí một mình một quả đồi của nó trông thật ngạo nghễ, phân biệt hẳn nó với tất cả các cây lớn nhỏ khác quanh đấy. Hai năm ở trong trường, đi qua bao nhiêu lần mà sao đến tận hôm qua mình mới để ý đến thế đứng độc đáo ấy! Bởi vì nay mình là "khách", mình nhìn từ ngoài vào chứ không còn nhìn từ trong ra nữa. Cũng giống như trong khi kèm một đứa kém hai khoá làm bài tập, mình chợt nghĩ ra rằng cách đây hai năm mình không hơn nó là mấy. Rõ ràng mình thay đổi rất nhiều mà không để ý.

Tiết trời đã ấm hơn và hoa anh đào bắt đầu nở. Mình cũng đang thức dậy sau một mùa đông ảm đạm.

Thursday, February 21, 2008

Chitose Hajime

Mai còn một môn nhưng chiều nay đã xả hơi bằng bộ Ayakashi . Đây là một chùm ba câu chuyện kiểu "Liêu trai" của Nhật, xem cũng hay và biết thêm một ít về văn hoá Nhật thời xưa.


Phim có bài hát kết thúc rất hay , Haru no Katami (Memento of Spring) trình bày bởi Chitose Hajime.


Mình đang nghe một bài nữa, Kataritsugu Koto, cũng của Chitose Hajime, là bài hát trong phim BLOOD+ mà mình dự định sẽ xem trong tuần tới.


Giọng hát nghe thật dễ chịu, mắt đẹp và cười rất hiền

Tuesday, February 19, 2008

Bi bô 19/02/08

Theo lịch sáu rưỡi (tối) phải trình bày. Năm rưỡi xong rapport , sáu giờ xong slides hăm hở đi đến thì hoá ra còn lâu. Ngồi mốc meo đến hơn bảy rưỡi mới đến lượt. Mình nói trôi chảy đễn nỗi chính mình cũng không thể tin được . Thy thì không biết vì buồn ngủ hay là vì mình nói hay quá mà nhìn mình chăm chú không nhúc nhích . Sau đó mình được khen là "trình bày hoàn hảo" , rồi khen là nói tiếng Pháp có accent tiếng Anh nghe thật dễ chịu . Thế rồi cậu ở Hà Nội có biết hội tin học của người Pháp ở đấy không, IFI ấy mà. Trước tớ ở gần cái hồ (chắc là Hồ Tây), tớ yêu Hà Nội lắm... (em cũng thế thầy ạ ). Chỉ tội cho chú trình bày sau cùng (mình áp chót) cứ nhấp nha nhấp nhổm xem ông ấy bi bô với mình . Không biết mấy hôm nữa có điểm có được hoàn hảo như ông ấy nói không . Thức gần trắng đêm, mệt quá !


PS: Ngày xưa cũng có một bà giáo bảo mình có accent Mỹ. Thế là thế quái nào nhỉ?

Thursday, January 17, 2008

Mùa hè

Ở Paris rét mướt nghĩ về những ngày hè nắng chói chang ở những bãi biển miền Trung tuyệt đẹp. Có thể nào Those were the best days of my life không nhỉ?


"Standing on your mama's Porsche, you told me that you'd wait forever.
And when you held my hand, I knew that it was now or never.
... Those were the best days of my life."

Saturday, January 12, 2008

Ba hoa WE

Ngày xưa em bé tí teo
Em có con mèo lông xám như tro
Ngày nay em lớn tí to
Em có con bò lông trắng như heo
Ngày xưa em bé tí teo... (1)


Em biết là đầu óc em lắm thứ bậy bạ rồi. Em cũng đã từng có ý lên chùa ăn chay niệm Phật xa lánh thế sự cho nó lành mạnh trở lại, nhưng nghĩ kỹ em lại thôi vì thà để thân mình trần tục còn hơn làm ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm của chốn tu hành . Thiên hạ khối người tu tại gia có sao đâu. À mà nhắc đến cái chuyện "tu tại gia" này em lại nghĩ đến cái thói thủ dâm tinh thần của người Việt mình mà AQ phải gọi bằng cụ bằng kỵ . Em chẳng thích cái kiểu không có gan lên chùa xa lánh thế gian thì cứ ở nhà rồi tự nhủ là "Phật tại tâm", kiểu văn hoá nghèo nàn không có cái hoành tráng để vênh mặt với đời thì bảo là "quý hồ tinh bất quý hồ đa" , rồi dân mình nghèo bỏ xừ thì bảo là giá sinh hoạt thấp nên ít tiền hơn người ta vẫn sống OK, v.v... Hô hô, em đúng là càng ngày càng hư hỏng và phản động các bác nhỉ ? Không thể tin được! Vì hồi bé (2) em ngoan có tiếng, họ hàng với hàng xóm láng giềng ai cũng khen . Chỉ vài năm nay xa nhà thiếu thốn tình thương và sự dạy bảo của mẹ mới đâm ra đổ đốn thế thôi. Tình hình là gay go lắm. Sáu năm nữa thôi là đến tuổi tập đứng (3) rồi, cứ xấu tính thế này thì bọn con gái chúng nó cứ gọi là tránh như tránh bệnh, chẳng may sau này phụ mẫu đòi con dâu thì biết nói năng thế nào ? Ôi nghĩ đến mà phát rầu, chi bằng mặc xác bọn con gái lắm chuyện. Ngày ăn uống học hành, đêm đêm ôm chim (4) nằm mơ phố, may ra cũng sống được vài chục năm nữa. Em đã không nói bậy được mấy tháng (5), giờ em sẽ thôi nốt đàn đúm rượu bia, cờ bạc . Há há há há há !


Chú thích:

(1) Đọc tiếp kiểu như bài "Con cò mà đứng bụi tre, Thằng Tây nó bắn cò què một chân...".

(2) Tức là cho tới bốn năm về trước.

(3) "Tam thập nhi lập".

(4) Chim cánh cụt.

(5) Hồi bé (6) em có nói bậy đâu.

(6) cf. (2).