Wednesday, December 12, 2007

Tiếng

Chiều nay đi học về mình thắc mắc mãi không thôi: "Tại sao ngôn ngữ khoa học quốc tế lại là tiếng Anh chứ không phải tiếng Việt?"

Số là hôm nay học một anh người Hy Lạp nói tiếng Anh như nói tiếng mẹ đẻ, mình nghe không hiểu gì ráo, sau ba câu đã "cái ngủ mày ngủ cho ngoan". Thế mà gần cuối giờ tỉnh dậy, bạn Nôbita bên cạnh giảng cho mình chưa đến năm phút mình đã nắm được bài. Tiếng Việt mình rõ là ưu việt hơn hẳn, các bạn nhỉ?

---
Thế nhưng, giống như ông Mai Đức Chung bị Liên đoàn ngần ngại sử dụng, tiếng Việt trong mắt người Việt nói chung cũng không phải cái gì đáng trân trọng. Bằng chứng là người ta có thèm học sử dụng nó cho đúng đâu. Điều trớ trêu là chính các phương tiện thông tin đại chúng lại góp phần tích cực nhất vào việc làm cho tiếng Việt bị xuống cấp. Ngày ngày mình vẫn phải nhăn mặt khi nghe những từ dùng sai như tuýp, yếu điểm, tựu trung, cứu cánh, v.v... hoặc những câu như "Với chuyến thăm này của Thủ tướng đã thắt chặt mối quan hệ...". Đến chết mình cũng không thể quên được nỗi tức giận và đau xót khi đọc một bài của Vietnamnet về chuyện "ngài Đại sứ quán Anh quốc đến thăm CLB Hoàng Anh - Gia Lai". Hôm nay trên trang nhất của VNExpress, "báo điện tử tiếng Việt nhiều người đọc nhất", chình ình "Ông chủ bị tố cáo bạo dâm bé giúp việc", đọc vào mới thấy gã phóng viên chẳng hiểu từ "bạo dâm" nghĩa là gì mà dám sử dụng một cách rất liều mạng. Những lỗi ấy ngày ngày đọc báo, xem truyền hình nhặt ra được hàng thúng.

Điều đáng sợ là người ta không biết là sai và cứ ung dung để cho nó sai như thế. Có ai có ý kiến thì sẽ mang tiếng rỗi hơi và bị lý luận lại rằng "ngôn ngữ phát triển theo xã hội", và rằng "xưa nó sai nhưng lâu ngày nhiều người dùng thì nó thành đúng". Mình không tìm được lý lẽ đủ thuyết phục, hơn nữa mình là người ôn hoà (hay nhu nhược?) không bao giờ đi đến cùng của một cuộc tranh luận, nên không cãi lại. Nhưng mình cứ băn khoăn. Nếu ranh giới đúng - sai mong manh như vậy thì trên đời này làm gì còn đẹp - xấu? Khi ta chấp nhận theo số đông dù biết là sai, liệu ta có còn là ta, hay ta cũng trở thành "số đông" - là một thứ nhạt nhoà không bản sắc?

Thế nào cũng có đứa đọc đến đoạn này chửi thầm mình bảo thủ.

---
Định nói về cái gì nữa nhưng quên mất rồi. Thôi đi ăn cơm!

No comments: