Nếu như ở Việt Nam có ngày rằm tháng Bảy là ngày xá tội vong nhân thì bên này cũng có ngày 1 tháng 11 là ngày người chết mò lên ngửi hoa. Chẳng mấy khi có vài ngày nghỉ, Ishi tớ quơ bàn chải và dao cạo râu, một người một túi khoác lững thững ra gare đón tàu, trốn khỏi nơi kinh đô ồn ào ngột ngạt

Bước xuống sân gare, thật ngạc nhiên, tớ thấy ngay một thằng bạn phải đến hơn nửa năm rồi không gặp. Tay bắt mặt mừng, tớ gạ luôn nó lập hội đi chơi cùng cho vui (mãi sau này mới nhớ ra nó có mặt ở đấy là do chính mình rủ rê đến

Cách nhà trọ mấy bước về phía xa bờ sông là khu phố cổ, mọi hoạt động ăn uống nhộn nhịp đều diễn ra ở đấy. Tối hôm ấy bọn tớ ăn ở một quán gần quảng trường, quán bài trí đẹp theo chủ đề biển và nghề đi biển. Món cá hồi sông với nước sốt chanh mà người ta phục vụ tớ là món ăn ngon nhất mà tớ từng ăn trong một năm trở lại đây (xa hơn thì không nhớ). Nếu có bạn nào hỏi tớ về kinh nghiệm khi đi vùng ấy thì quán ấy sẽ là quán tớ khuyên các bạn đến ăn.
Ngày hôm sau, bọn tớ dậy sớm ra bến xe để đi đến mấy lâu đài trong các vùng lân cận. Chi tiết thì chờ khi nào thằng bạn đồng hành gửi ảnh, tớ sẽ làm một bài kể chuyện theo tranh cho các bạn dễ hình dung. Hôm ấy về đến thành phố thì đã tối. Đài phun nước trước tòa thị chính buổi tối được chiếu sáng đẹp lắm. Cũng có ảnh, nhưng không ở trong máy của tớ


Sáng thứ bảy trả phòng rồi ra đi dọc bờ sông hóng gió một lúc, rồi quay lại gare lên tàu quay về. Nơi tỉnh lẻ yên bình đến chơi thì thích, nhưng sống mãi ở đấy thì chết buồn mất.
---
Về đến nhà, việc đầu tiên tớ làm đương nhiên là bật máy tính. Thấy một đống spam, phần lớn là chúc mừng


Thế nhé!
No comments:
Post a Comment